Đã
bao giờ .... có ai đó giật mình nhận ra hình như ta đã vô tình đánh rơi
ký ức ở một nơi đâu đó xa lắm hay chưa? ... giống như tôi ngày hôm
nay.... nằm dài trên ban công tôi ngước nhìn bầu trời ... những con gió
cồn cào mà chẳng níu giữ nổi những cọng mây cỏn con còn sót lại đến cuối
ngày.... cánh chim lạc đàn hoảng hốt giữa vùng trời trống hoác ... Tôi
thấy đồng cảm với chú chim nhỏ kia... dường như tôi cũng đã lạc mất điều
gì đó mà từ tận đáy trái tim tôi còn nguyên vẹn nỗi khát khao...
Trưa
nay ... Một cuộc gọi từ dĩ vãng ... dĩ vãng theo đúng nghĩa của nó...
Tôi vẫn lưu số đó ... nhưng tôi không nhớ... Tôi bắt máy trong sự nghi
ngờ và ép đầu óc phải nhớ lại ... Một phút để định hình ... Tôi sốc vì
mình đã lãng quên những thứ mà tôi đã từng quá trân trọng từng thề thốt
với bản thân rằng sẽ không bao giờ đánh mất.... Trong phút chốc tôi sợ
... tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất tất cả ký ức.... đối với tôi ký ức
là tài sản là thứ gì đó chẳng thể đánh đổi được
Chiều
tàn... tôi ngồi đó ... ngoài ban công ... như ngồi bên ngoài hành lang
của cuộc đời mà nhìn lại... hắt hiu những cơn gió gầy guộc... Ánh mặt
trời nhợt nhạt chẳng đủ để nhuộm vàng một góc của cây hoa sữa cuối
phố..... tôi đã làm gì với mảng ký ức kia...không nhớ nổi...
Con
bé đã về từ lúc nào... nó pha cafe cho tôi... Nhà hàng xóm cũng về ...
chúng bật 1 bài hát nhạc Rap nào đó có câu ...." Nhiều lúc anh muốn đốt
cháy tất cả nhưng lại sợ tàn tro bay mất ..." Tâm trạng quá.............
Con
bé nhìn tôi ....Tôi nhìn vào tách cafe chòng chành gợn sóng...... Đã
nhiều lần tôi muốn nhớ .... nhưng lại sợ nhớ lại những điều làm tôi đau
lòng... và giờ thì tôi quên tất... giống như có ai tẩy não đi vậy....
Mọi thứ đều mập mờ...những mảnh ghép dang dở, những cảm xúc lộn xộn... 1
bức tranh nhòe nhoẹt không có nội dung .... Tôi tự nhủ... " Thôi bỏ
đi..."
Tôi nhấc tách cafe... uống 1 hơi ... cạn.... lần đầu tiên tôi thấy cafe đắng như thế... và có cả vị chua chát ở trong đó.
***************************************************************************
Trời lập thu bâng khuâng
Tựa mình vào khắc khoải
Ôi chênh vênh...chênh vênh
P
Hát cho nhỏ nghe vậy...:D
Trả lờiXóa"Này cô bé sao ngồi lặng lẽ
Có hay chăng đêm đã qua rồi
Ngày đang đến cho đời thật trẻ
Thế sao em cứ mãi suy tư
Hãy nghe anh kể chuyện phố xá
Rất đông vui và tiếng cười đùa
Có con chim về chào nắng mới
Sẽ hát em nghe câu hát yêu thương
Này cô bé thôi đừng hờn dỗi
Bước theo anh ra phố đông người
Để ta thấy quanh mình rộn rã
Gió ban mai đang hát mê say
Hát ta nghe cuộc đời hôm nay
Với bao nhiêu nước mắt nụ cười
Nắng phai như lời chào bình yên
Cho những bông hoa tươi thắm bên em
Này cô bé thôi đừng u sầu
Vì cuộc sống đang gọi mời
Và nắng mới đang vẫy tay chào
Gọi những yêu thương về xiết tay nhau
Này cô bé thôi đừng u sầu
Và em hãy giã từ âu lo"
Hi! lâu quá rồi không được nghe chị cô nhỏ hát à nha... hát em nghe đi :) ... ( em vẫn thích bài "em tôi" nhá
XóaHì hì. Về đến SG rồi vẫn nhớ cái tửu quán có 3 con ngồi xếp bằng trên chiếu, nhâm nhi rượu táo mèo y như... bợm nhậu.
Trả lờiXóaUống rượu thì thấy ngon ngọt mà cà phê lại đắng chát hả Bé?
... Nhớ chứ nhớ chứ... nhớ đồng chí OM uống ực 1 phát hết ly mà vưỡn chưa biết rượu ngon hay không .... :) :)
Trả lờiXóaEm biết ko, đồng chí Cua lên Đồng Văn, tối đó uống liền 5 ly rượu táo mèo và kết quả là phải có 2 người xốc nách kè vào quán cà phê gần đó. Vào được quán, đồng chí Cua bèn ra ban công kiếm chỗ nằm dài, đánh một giấc rồi mới về. Hehe!
XóaThế còn nàng OM lúc đó làm gì...cũng kiếm 1 góc để khò hay ngồi nhâm nhi ly cafe để xem nó có chát như ly của em hay không? :)
Xóa