Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Đời ... vẫn .... Vụn

1. Đêm trung thu.... những đứa trẻ con ở khu phố nô đùa, phá cỗ, chúng lấy vỏ bưởi ném nhau, vài đứa trẻ muốn thử tất cả các loại bánh kẹo có trên bàn nên bóc bừa bãi thử 1 chút rồi rình rình nhè ra nếu chúng không thích... ba mẹ chúng t8m chuyện cười hả hê.... tan tiệc họ kéo nhau ra về... mà không hề biết ... Tũn nấp ở phía gốc cây chờ mọi người về hết rồi lân la ra bữa tiệc tàn lượm nhặt những thứ còn lại.... Trung thu muộn.... Tũn cười hí hửng khi nhặt được chiếc bánh dẻo còn nguyên vỏ .... nó ngước nhìn mặt trăng với vẻ mặt mãn nguyện ... "Cám ơn chị Hằng..."...........

2. Lời hứa của 1 bông hoa
 Hồng và Liên hai đứa đều bị bố mẹ bỏ rơi.... rồi chơi với nhau .... Liên phải gồng mình chống lại cái xã hội thu nhỏ trong trại trẻ mồ côi để bảo vệ mình, bảo vệ Hồng.. ... 13 tuổi Hồng được nhận làm con nuôi của 1 gia đình giàu có trên thành phố.... Chia tay Liên Hồng hứa "Hồng sẽ quay về tìm Liên" .... Ít sau thấy Hồng được lên truyền hình đóng phim ...... Liên vẫn ở lại trung tâm làm người chăm sóc cho các em nhỏ.... Nhưng từ ngày chia tay không bao giờ thấy Hồng về tìm Liên nữa...


3.  Một cô gái trẻ tay bế 1 đứa bé chừng hơn 1 tuổi bước vào phòng sản.... "Tôi muốn nạo thai, vì không muốn sinh con quá gần nhau" ....Bác sỹ nhìn người phụ nữ rồi nói "Nếu bây giờ chị nạo thai sẽ rất nguy hiểm cho chị, tôi có cách khác hay hơn chị có muốn làm không" Người phụ nữ nghĩ ông bác sỹ sẽ vẫn giúp mình phá thai nên đồng ý, người bác sỹ nói : " Hãy đưa đứa con chị đang bế trên tay cho tôi và tôi sẽ giết nó, chị sẽ có thời gian chuẩn bị cho đứa bé trong bụng" .... Người phụ nữ hoảng hốt..." Ôi không, sao ông lại có thể giết 1 đứa bé cơ chứ"...... Người phụ nữ chợt nhận ra điều gì đó... đặt tay lên bụng...." Mẹ xin lỗi con... bé yêu" ... cúi đầu cám ơn người bác sỹ ... người phụ nữ mỉm cười bước ra khỏi phòng khám

4. 
Có 1 cánh diều nhỏ chở theo tuổi thơ của bao đứa trẻ tan vào gió những buổi chiều mênh mang trên đồng lúa.... rồi một ngày cánh diều lạc vào thành phố... nào là nhà cao tầng, nào là đô thị hào nhoáng làm nó choáng ngợp....nó được cột vào cánh cửa sổ ngôi nhà của 1 cậu bé phía góc thành phố... ngày qua ngày.. nó nhớ những cánh đồng, nhớ buổi chiều tung mình với gió lộng... nhớ tầng không.... Nó cúi đầu xuống buồn bã chỉ nhìn thấy dòng người vô tình... Nó quyết định sẽ bay về ...về với tuổi thơ... nó vút lao lên hướng về phía mặt trời ... Bất chợt....."xoạc".... chiếc diều vướng vào đám dây điện lằng nhằng .... nó vẫn cố vùng mình để khát khao... những nan tre mỏng manh gẫy vụn, cánh phải của nó tan nát... nó rơi xuống 1 cách thảm hại... rơi xuống lòng đường.... những bàn chân người qua đường đạp lên nó dập dúm....

......Đêm....Người quét rác thì thầm: "Ôi. những giấc mơ tuổi thơ...ai đã dẫm nát" ........