Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Một nửa sự thật



Đêm đó trời mưa... đèn từ các nhà đã tắt.... chỉ có hai bóng người và ngọn nến hắt hiu trong ngôi nhà nhỏ cuối phố Vũ Thạch.... Họ yêu nhau, họ tan vào nhau như thể đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng... cô gái với mái tóc nâu đỏ gục đầu vào ngực người yêu... đôi bàn tay lần tìm thấy nhau và đan chặt như sợ rằng lỏng 1 chút người kia sẽ tan mất như bong bóng xà phòng\....Họ không nói gì... họ trao nhau những tình yêu thầm lặng qua ánh mắt...Họ không ngủ.... dường như họ đang níu giữ thời gian 1 cách tuyệt vọng.... đêm nay thôi, đêm nay là đêm cuối cùng .... mai khi mặt trời thức dậy ... họ sẽ biến mất trong cuộc đời nhau mãi mãi... mãi mãi..... Cô gái nhớ lại những kỷ niệm ngày họ mới gặp nhau ..... những tưởng sẽ chẳng bao giờ họ lại yêu nhau đến thế... ở hai con người... hai thái cực hoàn toàn khác nhau, đối lập nhau đến đáng kinh ngạc..... Vậy mà thần tình yêu lại bắn trúng 1 mũi tên vào hai tâm hồn mỏng manh và yếu đuối đó....

Ngoài trời cứ mưa mãi... tiếng mưa gõ rơi vào khoảng không nhịp cùng tiếng thở của hai con người khốn khổ... cô gái liếc nhìn đồng hồ.... chợt giật mình vì kim ngắn đã điểm 3h sáng... chưa bao giờ cô sợ thời gian đến thế... nhìn vào khuôn mặt thân thương của người yêu... Cô biết khoảng khắc gần người cô yêu nhất sắp trôi qua..  1 giọt nước mắt hồn nhiên rớt dài trên má, dù đã cố giữ nó trong khóe mắt... người yêu cô mỉm cười... vội vàng lấy tay gạt đi giọt nước mằm mặn kia... Cảm xúc yêu thương lại trỗi dậy trong họ... cô khẽ khàng khép hờ đôi mi .... đón nhận cái hôn nhẹ như sương sớm của người yêu... ngay lúc đó những cảm giác chông chênh, lo sợ vụt tan biến... cô dang đôi tay mỏng manh của mình choàng ôm lấy bờ vai đang run lên sau cái vỏ ngoài mạnh mẽ, gan lỳ của người yêu.... Họ vẫn thế... yêu thương, chia sẻ và cảm thông lẫn nhau .... không phụ thuộc vào 1 ai cả .... Và thế... họ tan vào nhau, tan vào đêm....chỉ còn tiếng thổn thức... tiếng mưa ...

Khi cuộc yêu tàn ... cũng là lúc mặt trời ló rạng .... cũng là lúc giờ phút chia tay đã đến... cô gái không như mọi  lần... cô không nũng nịu ôm eo người yêu níu giữ như mỗi sáng... cô ngồi dậy, lấy kem đánh răng cho anh, nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc xõa xuống che mất đôi mắt đượm buồn của anh. ... Họ nhìn nhau ...... Yêu thương quá nhiều....

Tiếng chuông điện thoại vang lên ... kéo họ về thực tại ...
"Anh đến nơi rồi, nhà bạn em là ngôi nhà màu hồng phấn, cổng mầu xanh phải không?" ...
" Vâng! chờ em chút ... em ra liền" ... 
Anh kéo mạnh tay ôm cô lần cuối... còn cô thì trống rỗng... Họ dắt tay nhau bước ra cổng ... trước cổng 1 chiếc ô tô màu trắng đã đợi sẵn... người đàn ông mặc vét đen chừng gần 35 tuổi bước ra khỏi xe mặt tươi cười
"Chào em, em là Hân... bạn thân của Ngọc Anh phải không? rất vui vì được gặp em, đã từng nghe Ngọc Anh nói đến em... mà nay mới được gặp" 

 Cô gái cúi đầu...mỉm cười ..."Em chào anh.." ... 
Anh buông tay cô ... vội vã bước lên xe... tai cô ù đi ...Người đàn ông vẫn rất lịch sự mời cô cùng đi ăn sáng, hỏi đến lần thứ hai cô mới giật mình ... khẽ mỉm cười và lắc đầu " Cám ơn anh chị, em có một cuộc hẹn bây giờ... chắc hẹn anh chị lần khác" ...... 

"Vậy cũng được... hẹn gặp lại em ngày mai trong đám cưới của anh chị nhé" 

Người đàn ông chào cô, bước vào xe ... rồi nổ máy... chiếc ô tô từ từ khuất xa trong làn nắng mới ... vẫn còn lung linh bởi cơn mưa đêm qua ...

                                          **********************************************