Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Một đời


Chiều muộn trên tầng 32 giữa lòng thành phố, tôi kết thúc công việc của một ngày với bộ óc quay mòng mòng không trật tự.... Chiều qua nghe tin người đồng nghiệp cũ qua đời... lòng bỗng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc... không ngăn được nước mắt, dù tôi không làm việc hay nói chuyện gì nhiều với cô.... nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác thắt thắt .... buồn não nề... chợt nghĩ...." Nếu ngày nào đó mình được cất đi....liệu có ai thương nhớ..." .... 




**********************************************************************************************************************




Chiều mưa tầm tã... ngồi bên hiên nhà mà thấy nao lòng ... lầm bầm hát theo cô Khánh Ly " Thôi về đi,....đường trần đâu có gì.... tóc xanh mấy mùa....." Bỗng rùng mình.... chợt sợ ... sợ "tàn phai".... sợ cái gì đó âm u, chí dị....


" Em yêu, chị tìm thấy phim" bao giờ cho đến tháng mười rồi" em xem không? qua mà lấy.... 

Chả sắp đến tháng mười còn gì..... Vẫn nhớ ngày nhỏ xem phim này ... ấn tượng mãi khoảnh khắc "Duyên đến chơ âm phủ tìm chồng"... ám ảnh mãi. nhớ mãi....run rẩy + hào hứng..... tính không đi nhưng rồi cũng xách xe lấy về.....  ngồi một góc nghiền ngẫm.... lớn... cảm xúc có khác... không còn sợ... nhưng thấm hơn...mênh mang hết cả 1 nỗi niềm.... 




Bao giờ cho đến tháng mười
Lúa chín trên cánh đồng giông bão
Ta để lại sau lưng những ngày dài mong đợi
Những mất mát hi sinh, khổ đau, chịu đựng
Khi trời thu vẫn xanh mãi trên đầu