Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Ước thế...

Hà Nội những ngày thu ... Chờ bão... chủ nhật buồn... chủ nhật chẳng có ai để nhớ...chẳng 1 ai khiến ta có động lực bước chân ra khỏi căn nhà... nơi ở mới làm ta chênh chao mênh mang 1 nỗi niềm khó tả

Mở toang cửa sổ ... những giọt mưa thu hắt vào lạnh toát.... 

Ta ước gì mình là trẻ con...Ta ước thế là để mình chẳng có những suy nghĩ mỏi mệt.... chẳng phải vướng lòng vì những vết thương còn chưa lành lặn... ước thế để nỗi đau chẳng hằn lên từng thớ thịt những ngày trở gió như chiều nay... ước thế để ta khóc, ....khóc thật to mà chẳng sợ những ánh mắt soi mói " con này thất tình à?... nó bị sao thế... " vì ta nhớ hồi nhỏ ta cũng òa khóc mà chẳng vì lý do gì.... 


Ta ước thế để ta cười mà không phải ngượng ngạo với bản thân.. .... ta ước thế để không phải nhìn thấy cảnh đời rồi thất vọng đến cùng cực... ước thế để không phải nhận ra rằng hình như giọt nước mắt của ta đã đi theo một hướng khác... không lăn trên mi mình nữa nhưng rơi vào trong trái tim cằn cỗi của 1 cơn gió khô khốc...

Ta ước thế để khi ta nói "không sao đâu" ... bờ môi ta sẽ chẳng lem nhem vị đắng. Ước thế để khi ta thấy mệt mỏi có thể ngồi bệt xuống mà khóc ... chứ không phải cố gắng ngẩng đầu lên vì sợ đánh mất 1 giọt nước từ khóe mắt... Ước thế để trái tim ta chẳng phải chết cóng ... khi 1 ai đó bước ra khỏi cuộc đời ta

Ta ước thế để....để ta chẳng cảm thấy mình nhỏ bé, chẳng cảm thấy mình bất lực, chông chênh dưới cơn mưa chiều nay...



Ước thế ...... Ước thế thôi.....


2 nhận xét:

  1. Mong một phép màu nào đó, hay điều kỳ diệu của cuộc sống này sẽ biến điều ước của bạn thành hiện thực...Mà không, điều đó không xảy ra được, chỉ ước cho nỗi buồn biến mất, như trẻ con k biết buồn thôi, được không?

    Trả lờiXóa
  2. Hix... Sao bi giờ mềnh mới vào đây nhỉ? Chừ um nhỏ một cái có muộn lắm không nhỏ ơi?

    Trả lờiXóa