Lâu rồi nhỉ... hắn chẳng ngó ngàng đến blog ...
hắn không viết không phải vì không muốn viết ... Đơn giản là hắn
không còn nhiều cảm xúc ... hoặc cảm xúc đến với hắn chốc chốc rồi lặn
mất.... Hắn chẳng buồn viết... hắn để dành time cho mấy
cái đề xuất ngổn ngang đang gào thét! ... Hắn lao đầu vào làm ... rồi
hôm nay hắn stress nặng ... vào đúng cái hôm Hà Nội đầy gió! Hà Nội trở
mình vào đông... hắn tặng hắn 1 buổi chiều " Valentina cafe" 1 mình
thôi... hắn định viết gì đó... hắn gõ vào hộp ký ức trong đầu... đánh
thức cảm xúc... nhưng empty!... hắn tựa đầu vào thành salon ... quán
vắng hoe... nhạc không lời vang lên da diết! ...
Hắn khắc khoải nhìn ra phía ngoài... gió...và đúng cái hương của Hà Nội... nhẹ nhàng quá.. nhẹ nhàng đến mát lạnh...! ... Hắn đang nhớ gì đó nhưng không định hình nổi! .... một mớ bùng nhùng trong ký ức ... càng cố nhớ mắt hắn càng cay.... Hắn nhủ lòng thôi chẳng nhớ nữa.
Đấy! dạo này cảm xúc của hắn chỉ có thế thôi! ... lửng lửng lơ lơ... hắn vốn đâu phải là 1 người lãng mạn cơ chứ... hắn lại lôi Job ra kì koạch... những kế hoạch, những chương trình, ... những đứa trẻ ...
Hết 1 buổi chiều... rồi cũng sẽ hết 1 ngày.... Mùa đông đây rồi! ... hắn vác balo chui ra khỏi quán...chợt rùng mình bởi cọng gió rét ngọt vờn lên vai... bỗng hắn nghe thấy!... hắn nhận ra cái hơi thở thân quen ấy...mùi hương cũ... ký ức cũ ... tất cả... là gió... giờ thì hắn nhớ... cái mớ tung tung đó....hắn nhớ hết rồi! ........
Hắn khắc khoải nhìn ra phía ngoài... gió...và đúng cái hương của Hà Nội... nhẹ nhàng quá.. nhẹ nhàng đến mát lạnh...! ... Hắn đang nhớ gì đó nhưng không định hình nổi! .... một mớ bùng nhùng trong ký ức ... càng cố nhớ mắt hắn càng cay.... Hắn nhủ lòng thôi chẳng nhớ nữa.
Đấy! dạo này cảm xúc của hắn chỉ có thế thôi! ... lửng lửng lơ lơ... hắn vốn đâu phải là 1 người lãng mạn cơ chứ... hắn lại lôi Job ra kì koạch... những kế hoạch, những chương trình, ... những đứa trẻ ...
Hết 1 buổi chiều... rồi cũng sẽ hết 1 ngày.... Mùa đông đây rồi! ... hắn vác balo chui ra khỏi quán...chợt rùng mình bởi cọng gió rét ngọt vờn lên vai... bỗng hắn nghe thấy!... hắn nhận ra cái hơi thở thân quen ấy...mùi hương cũ... ký ức cũ ... tất cả... là gió... giờ thì hắn nhớ... cái mớ tung tung đó....hắn nhớ hết rồi! ........
"Hắn đang nhớ gì đó nhưng không định hình nổi!"
Trả lờiXóaHay là "hắn" nhớ mình hả ta? :-s ;))