Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

25 tháng 6

Đã 4 tháng hắn chạy trốn Hà Nội phồn hoa, chạy trốn nàng, trốn cuộc tình dang dở để lên miến núi phiêu du cùng cái nắng cái gió ... hắn mong rằng công việc và cuộc sống vất vả nơi đây sẽ làm cho hắn vơi đi phần nào nỗi nhớ, nỗi đau mà cuộc tình ngang trái kia để lại trong tim hắn.... Nhưng sáng nay tỉnh dậy, khi ngoài trời đổ mưa tầm tã, khi mắt hắn trĩu nặng, sưng húp vì tin nhắn đêm qua, hắn mới nhận ra nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai, nỗi nhớ chưa bao giờ vơi bớt....

Đồng hồ điểm 1h sáng, nàng cầm lên rồi vứt điện thoại xuống không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng nàng cũng quyết định gửi hắn một tin nhắn chào tạm biệt. Từ ngày hắn rời đi, hắn bỏ nàng, bỏ công việc đang thuận buồm xuôi gió mà đi. Hắn tưởng nàng hạnh phúc lắm sao, vui vẻ lắm sao.... hắn đâu biết rằng cuộc sống ở Việt Nam cũng đã không còn ý nghĩa với nàng. Nàng quyết định rời bỏ Việt Nam để sang một đất nước mới, dù đất nước đó có nguy hiểm, có gian nan thế nào nàng cũng chấp nhận... miễn sao là được quên hắn....

Hắn ngồi bần thần một lúc lâu, rồi vơ vội quần áo chạy ra bến xe, bắt chuyến xe sớm nhất trở về Hà Nội. Trời vẫn mưa, mưa tháng sáu như thối đất thối cát, như bồi thêm vào tâm trạng người ta những giọt buồn nặng trĩu. Chiếc xe đưa hắn băng qua núi đồi, băng qua những con đường đất đỏ... Hắn nằm trên xe, nước mắt vẫn không ngừng rơi.... "tại sao nàng lại ra đi, tại sao lại bỏ Việt Nam mà đi đến đất nước đầy bom đạn..." ....Đầu óc hắn giờ chẳng có gì khác ngoài cái khao khát được gặp nàng một lần nữa, được thấy khuôn mặt nàng, được ôm nàng trong vòng tay một lần nữa.... Mặc dù, lúc hắn dứt áo ra đi hắn đã thề với bản thân rằng không bao giờ gặp lại nàng, không muốn trái tim lại rung động trước nàng một lần nào nữa... Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, hắn như vỡ òa trong sự đau đớn mà chính hắn đã tạo ra ... 

Chỉ còn một ngày nữa, một ngày nữa thôi là nàng sẽ chào tạm biệt căn nhà này, chào tạm biệt con phố này, chào tạm biệt những người bạn đã gắn bó với nàng 2 năm trời.... Nàng đã đến và đi bao nhiêu quốc gia... tưởng chừng như việc chia tay không còn quá nặng nề với nàng... nhưng sao lần này nàng lại thấy buồn thế... 2 năm, chỉ có hai năm thôi mà, nhưng hai năm ấy sao có quá nhiều những kỷ niệm ... nàng vốn được nhân viên cấp dưới đặt biệt danh là sếp lạnh lùng, sếp búp bê không cảm xúc... nàng không giận và cũng đã quen với việc đó, thực tế thì nàng cũng thấy mình như thế, xưa nay dù bên ngoài có sảy ra vấn đề gì đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có thể lung lay được ý trí nàng, không bao giờ đánh gục được tâm lý của nàng... Thế mà giờ nàng lại thấy buồn, buồn ghê gớm, nàng cứ lưu luyến như chờ đợi hắn sẽ lại đứng chờ ngoài cổng để đưa nàng đi chơi .... nàng phóng xe máy dạo quanh con phố quen thuộc.... nàng nhớ lần đầu hắn dạy nàng đi xe máy, hắn ngồi phía sau hét ỏm tỏi vì nàng không biết phanh lại kiểu gì... nàng phì cười ... nàng bất giác chạy xe đến quán cafe phía sau văn phòng, nơi nàng và hắn vẫn hẹn hò những giờ nghỉ trưa... nàng nhớ những lần hắn ba hoa đủ thứ truyện với cái giọng trẻ con tiếng anh không tròn chữ... Nhấp ngum caffe nàng cười một điệu cười nhạt nhẽo đến lạnh người... ai ngờ nàng lại nhớ hắn đến thế, từ ngày hắn đi đêm nào nàng cũng nhớ hắn... đến văn phòng cũng nhớ hắn, nàng thèm được nói chuyện với hắn, thèm được hắn quan tâm... vậy mà có một thời nàng nghĩ hắn thật phiền phức... nàng bặm môi, nước mắt đã trực chảy ra trên hai khóe mắt.. chính nàng đã từ chối hắn cơ mà, sao giờ nàng lại muốn hắn đến thế.... có phải đó là lòng tham của con người? hay là cái gì khác? .... nước mắt ư, quá xa xỉ với nàng... nàng gạt những giọt nước mắt ... lại cười nhạt nhẽo ... Ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

9h tối, xe hắn cập bến mỹ đình trong cơn mưa như trút.... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét